Một dự án của Phạm Thành Long về thói quen đeo khẩu trang của người đi xe máy ở Hà Nội, trước COVID-19.
Có bao giờ khi vừa bước chân ra khỏi cửa bỗng một người đi xe máy tạt vào hỏi han bạn thân thiết như người quen mà bạn không nhận ra là ai vì không rõ mặt người chỉ nghe giọng nói? Bạn đang ở một nơi có người bịt kín mặt mũi chạy vào ngân hàng mà lần nào bảo vệ cũng luôn tỏ ra bình thản? Nếu vậy, chắc hẳn bạn đang ở một thành phố 8 triệu dân lúc nào xe cộ cũng nườm nượp, ấy thế mà mỗi lúc tắc đường nhìn quanh lại chẳng rõ mặt nhau. Thay vào đó là những chiếc khẩu trang đủ màu từ xanh, đỏ, tím, vàng, đen trắng cùng các thể loại hoa, chấm bi và kẻ. Đeo khẩu trang là thói quen phổ biến đối với những người đi xe máy ở các thành phố lớn. Song nếu đeo khẩu trang và các trang phục chống nắng, chống bụi khác quá kín thì nó sẽ hạn chế tầm nhìn, tốc độ phản ứng và khả năng xoay xở của người điều khiển phương tiện. Nhưng có quá nhiều lí do để người ta đeo khẩu trang: chống nắng, chống nóng, chống rét, chống khói xe, chống bụi. Đủ mọi loại bụi: bụi đường (nhất là những đoạn bị đổ trộm phế thải), bụi từ các công trình xây dựng, và ác nhất là bụi mịn. Bạn chọn không khí ô nhiễm hay chọn tầm nhìn?